Chẳng biết từ khi nào, những bé gái đã trượt dài trên con đường tội lỗi. Thiếu tình yêu thương của bố mẹ, thiếu những ấm áp trong đời, chúng chống chếnh, bơ vơ rồi điên cuồng phá phách, thành gái hư phạm tội tày đình.
Đứa con “rạch giời rơi xuống”
Ngày bế đứa bé đỏ hỏn trên tay, chắc hẳn chẳng bà mẹ nào có thể ngờ, một ngày kia đứa con gái mà họ mang nặng đẻ đau lại trở thành gái hư phạm những tội tày đình.
Dù là đứa trẻ bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng nhưng Đặng Tú Anh (SN 1985, người từng được đăng ký hộ khẩu tại Chợ Đồn, Bắc Kạn) vẫn may mắn hơn nhiều đứa trẻ cùng cảnh ngộ khác khi được một đôi vợ chồng nhận nuôi, được có một cái tên khai sinh với hộ khẩu thường trú rõ ràng. Nhưng rồi, bất hạnh lại một lần nữa giáng xuống Tú Anh khi bố mẹ nuôi ly dị. Trong cơn khủng hoảng ấy, Tú Anh biết được mình chỉ là con nuôi nên càng trở nên chới với. 12 tuổi, cô bé tìm đến Hà Nội những mong kiếm đủ tiền để đi tìm cha nuôi. Cô bé non nớt ấy đã bị những cám dỗ, cạm bẫy đánh gục. Sau những lần thác loạn cùng nhóm bạn hư hỏng, Tú Anh trượt dài trong nghiện ngập. Bị bắt và bị đưa vào trại giáo dưỡng, Tú Anh vẫn tỏ ra bất cần và bất trị. Nhanh chóng, Tú Anh trở thành “đàn chị” máu mặt ở trường giáo dưỡng. Và trong một lần “dạy bảo” đàn em, Tú Anh đã khiến cho nạn nhân chết vì chấn thương sọ não. Từ trại giáo dưỡng, Tú Anh chuyển sang nhà tù trong 13 năm của cuộc đời.
Đứa con “rạch giời rơi xuống”
Ngày bế đứa bé đỏ hỏn trên tay, chắc hẳn chẳng bà mẹ nào có thể ngờ, một ngày kia đứa con gái mà họ mang nặng đẻ đau lại trở thành gái hư phạm những tội tày đình.
Dù là đứa trẻ bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng nhưng Đặng Tú Anh (SN 1985, người từng được đăng ký hộ khẩu tại Chợ Đồn, Bắc Kạn) vẫn may mắn hơn nhiều đứa trẻ cùng cảnh ngộ khác khi được một đôi vợ chồng nhận nuôi, được có một cái tên khai sinh với hộ khẩu thường trú rõ ràng. Nhưng rồi, bất hạnh lại một lần nữa giáng xuống Tú Anh khi bố mẹ nuôi ly dị. Trong cơn khủng hoảng ấy, Tú Anh biết được mình chỉ là con nuôi nên càng trở nên chới với. 12 tuổi, cô bé tìm đến Hà Nội những mong kiếm đủ tiền để đi tìm cha nuôi. Cô bé non nớt ấy đã bị những cám dỗ, cạm bẫy đánh gục. Sau những lần thác loạn cùng nhóm bạn hư hỏng, Tú Anh trượt dài trong nghiện ngập. Bị bắt và bị đưa vào trại giáo dưỡng, Tú Anh vẫn tỏ ra bất cần và bất trị. Nhanh chóng, Tú Anh trở thành “đàn chị” máu mặt ở trường giáo dưỡng. Và trong một lần “dạy bảo” đàn em, Tú Anh đã khiến cho nạn nhân chết vì chấn thương sọ não. Từ trại giáo dưỡng, Tú Anh chuyển sang nhà tù trong 13 năm của cuộc đời.
Hai nữ Teen này đã từng phạm tội cướp giật |
Không bất hạnh như Tú Anh, Nguyễn Thị Dung (SN 1996, quê Từ Sơn – Bắc Ninh) sinh ra và được cha mẹ thừa nhận. Nhưng rồi bố mẹ Dung cũng mỗi người một ngả. Sự chia ly ấy khiến cho Dung chán nản, thêm nữa là việc bố mẹ mải buôn bán, ít quan tâm đến con nên Dung đã thành gái hư từ lúc nào cũng chẳng ai biết. Sống vất vưởng, nay nhà bố, mai nhà mẹ nên Dung có nhiều thời gian đua đòi chúng bạn. Internet đã kết nối Dung với một nhóm giang hồ choai choai. Chúng kết thành một hội và thuê nhà nghỉ sống bầy đàn. Với ngoại hình bắt mắt, sự liều lĩnh và khá tinh ranh, Dung nhanh chóng đóng vai trò là “nữ tướng” của nhóm. Dưới sự dẫn dắt của Dung, nhóm này đã thực hiện hàng loạt phi vụ cướp táo tợn, gây hoang mang dư luận trong một thời gian. Chỉ đến khi công an Hưng Yên bắt gọn cả nhóm trong một nhà nghỉ, cơn ác mộng của những người đi đường ở khu vực giáp ranh giữa Hưng Yên – Hà Nội mới chấm dứt.
Nếu như Tú Anh ngờ nghệch nên bị dòng đời xô đẩy, Dung tinh ranh trong vai trò thủ lĩnh nhóm cướp thì Phạm Thị (ở Đông Triều, Quảng Ninh) thì lại khác. Là đứa con gái ngổ ngáo, ưa tốc độ từ nhỏ. Cuộc sống sau khi "dạt vòm" của Thị là xa lộ. Thị tập hợp dưới trướng của mình 10 đệ tử. Thị và đám đệ tử đều là dân nghiện game, thích chơi bời, tiêu xài phung phí. Nhà nghỉ và quán game là nhà của chúng. Không đi cướp thì chúng chơi game thâu đêm, ngày ngủ. Không chơi game thì chúng đi cướp. Thị được đám đệ tử phong làm "đại ca" bởi "đẳng cấp" chạy xe tốc độ. Thị dạy đám đệ tử "học việc" rất công phu. Thị cho chúng đi "săn mồi" cùng, dạy chúng cách quan sát, cách làm thế nào để cướp nhanh, rồi tẩu thoát nhanh mà không bị bắt.
Mỗi một "ca" đi cướp của Thị và đám đệ tử có thời gian từ 19 giờ tối đến 5 giờ sáng ngày hôm sau. Công việc của đám đệ tử, của Thị là ngồi trên xe máy, thong dong khắp phố phường Quảng Ninh, phát hiện thấy người đi đường hớ hênh, thì ra tay cướp, giật rất nhanh rồi rồ ga, lạng lách điệu nghệ như đám đua xe mô tô chuyên nghiệp. Đệ tử mới vào nghề, ngồi sau xe hoặc đi xe khác quan sát đều ngán cái sự liều của Thị. Nếu như Dung ăn nói nhẹ nhàng thì Thị lại rất cục cằn, thô lỗ. Thị to, cao, dáng người thô như đàn ông. Thị sống như vợ chồng với nam choai choai có sở thích: Không muốn lao động, thích tiêu tiền không cần nghĩ.
Và sẽ là thiếu sót nếu nói đến những gái hư mà không nhắc đến My “Sói”, tên thật là Đào Thu Hương, 14 tuổi. Do cần tiền ăn tiêu, Đào Thu Hương cùng người tình là Trịnh Thăng Long đã nảy ý định lừa phụ nữ đưa vào nhà nghỉ hiếp dâm và cướp tài sản. Chỉ trong vòng 5 ngày (từ 16 đến ngày 20/7/2010) Hương, Long cùng đồng bọn đã gây ra 5 vụ cướp tài sản có tổng trị giá hơn 30 triệu đồng, 2 vụ hiếp dâm và 1 vụ hiếp dâm trẻ em.
Để thực hiện hành vi phạm tội, Hương đã dùng thủ đoạn lên mạng Internet làm quen với các cô gái và rủ các cô đi ăn, đi chơi, mua sắm quần áo... Khi bị hại đến nơi đã hẹn, nhóm côn đồ trẻ xông vào cướp tiền, điện thoại, dây chuyền vàng, rồi dùng vũ lực ép nạn nhân đi vào nhà nghỉ để hiếp dâm tập thể. Có trường hợp, sau khi thực hiện hành vi phạm tội tại nhà nghỉ xong, khi đi về nhóm “quái teen” còn “tiện tay” cướp luôn dây chuyền của nữ lễ tân nhà nghỉ.
Cha mẹ đâu khiến con thành gái hư ?
Mới đang ở độ tuổi trăng rằm, cái tuổi đẹp nhất cuộc đời thì những gái hư đã kịp nếm trải đủ hỉ nộ ái ố. Hầu hết những tội phạm tuổi Teen này đều có hoàn cảnh gia đình đặc biệt.
My sói trong lần được đưa ra xét xử |
Dù không nói ra nhưng sâu thẳm trong con người Tú Anh vẫn đau đáu một niềm mong ước cháy bỏng, đó là được biết bố mẹ đẻ ra mình là ai. Tú Anh từng chia sẻ, chẳng phải để được về sống cùng họ đâu, chỉ là để biết họ là ai và tại sao lại bỏ rơi đứa con gái bé bỏng giữa cuộc đời này.
Ngay cả khi đã bị công an bắt, trong phần khai nhận tội, Dung đã coi như bố mình đã chết. Còn mẹ của Dung, một người phụ nữ đã ly dị chồng, luôn mải miết với những lỗ lãi của cuộc bán buôn, bà ta không có thời gian để ý đến cô con gái đang tuổi trưởng thành, cần một người mẹ chia sẻ, động viên.
Bố mẹ My “sói” cũng đường ai nấy đi. Họ cũng mải miết với những hạnh phúc riêng và đôi khi quên mất đứa con gái đã được sinh ra ở đời. Những ngày My “sói” bị tạm giam chờ ngày xét xử, giám thị trại giam cho biết, số lần My “sói” nhận được quà thăm nuôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sự thật phũ phàng này khiến nó đau khổ lắm, những vần thơ đầy tâm sự như vắt ra từ con tim nó. Chẳng có giấy bút làm thơ, My “sói” viết lên tường, khi không còn chỗ viết, nó học thuộc…Thế mới biết, chính người thân của My “sói” đã chẳng mấy mặn mà với sự tồn tại của nó trên đời. Ngay cả khi đến dự phiên Tòa xét xử My “sói”, người mẹ của bị cáo này cũng thoắt ẩn, thoắt hiện, khi buộc phải đứng trước nhiều người, bà ta lấy khăn che mặt và mặc chiếc áo rộng để che đi cái bụng lùm lùm.
Không phải đứa trẻ nào khi sống trong cảnh bố mẹ chia tay cũng trở thành gái hư, cũng phạm tội nhưng cái công thức: bố mẹ chia tay + Sự vô trách nhiệm = con cái phạm pháp dường như vẫn cho những đáp số đúng với tỷ lệ khá cao.
Trước khi phán xét đứa này ngỗ ngược, đứa kia hư hỏng…những mong bậc làm cha làm mẹ hãy phán xét chính mình. Vẫn biết rằng ở đời, chẳng nên nói câu “Giá như…” nhưng khi gặp những mảnh đời, những số phận này, tôi vẫn ước: Giá như bố mẹ đẻ của Tú Anh đừng bỏ rơi nó, có thể giờ này nó đã thành một cô sơn nữ ngoan hiền. Giá như My “sói” được yêu thương, có thể nó sẽ không quậy phá và biết đâu với tâm hồn đa cảm của nó, nó sẽ trở thành một nhà thơ…
Theo VnMedia
0 nhận xét